谓风姿娇柔。 唐 李贺 《三月过行宫》诗:“渠水红繁拥御墙,风娇小叶学娥妆。” 宋 晏几道 《蝶恋花》词:“小叶风娇,尚学娥妆浅。”
读音:fēng
[fēng]
風 fēng ㄈㄥˉ
读音:jiāo
[jiāo]
见“娇”。